Ông Xã Hung Dữ
Phan_8 end
Mặc dù anh đã dự doán được nhóc con sẽ tức giận, nhưng không thể ngờ cô ấy lại dữ dội như vậy. Trước giờ Đường Hiểu Huyên chưa bao giờ nói những từ thô tục, nhưng bây giờ lajai giận đến nỗi không thèm để ý đến giáo dưỡng liền mắng người. Thiện Dục Dương nhìn cô như thể người điên mà đau lòng không thôi.
Thiện Dục Dương cạy mình chân dài nên đuổi kịp cô rất mau. Anh ôm cô vào lòng, vừa lôi vừa kéo cô ra khỏi đám đông người, miệng không ngừng dỗ dành: “ Hiểu Huyên, em đừng kích động, anh xin lỗi, hãy để anh giải thích? Đừng tức giận nữa được không? Em hãy nghe anh giải thích.”
Đường Hiểu Huyên đã trải qua mấy ngày bị hành hạ, cô chỉ cảm thấy tinh thần quá mêt mỏi, hơi đâu mà đi tin tưởng mấy lời giải thích, “ Buông em ra, em không muốn anh chạm vào người em.”
“ Anh thề sẽ không bao giờ anh làm vậy! Em hãy bình tĩnh, hai chúng ta nói chuyện một chút.” Bây giờ trong lòng Thiện Dục Dương biết cô đang thất vọng về chuyện tối qua. Anh hận không thể lập tức quỳ xuống cầu xin cô tha thứ, anh không cần thể dien gì hết, cũng không cần tôn nghiêm gì cả, nghĩ đến vì mình sợ hãi mà khiến một cô gái trẻ yêu mình phải đau khổ nhiều năm, anh liền hận không thể lập tức giết chết mình. Thiên Dục Dương sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để cô có thể tha thứ cho anh.
Đường Hiểu Huyên không thoát được khỏi sự khống chế của Thiện Dục Dương, hất tay mấy lần không được liền bất ngờ xoay người lại.
“Bốp”, cô tát mạnh lên mặt Thiện Dục Dương. Cô đang tức giận nên không có thời gian suy nghĩ xem mình đã làm gì, nước mắt cô không ngừng rơi, cô nói “ Thiên Dục Dương anh là tên khốn kiếp.”
Cái tát này rất mạnh, nhất thời hai người đều có chút bối rối.
Sau cái tát này trên mặt Thiện Dục Dương hiện lên dấu năm ngón tay, rốt cộc Đường Hiểu Huyên cũng bình tĩnh lại một chút, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của anh, cô lập tức hối hận. Thỉnh thoảng người đi qua đường đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đôi nam nữ này.
“ Xin......xin lỗi.” Mặc dù rất tức giận nhưng Đường Hiểu Huyên vẫn nói xin lỗi. Cô cố gắng không khóc, nói.
Cô biết Thiện Dục Dương là người ưa sĩ diện đến mức nào, chủ nghĩa đàn ông của anh rất trầm trọng, trước kia đừng nói là bắt bẻ anh, chỉ cần lưỡng lự thôi đã bị anh tặng cho ánh mắt thờ ơ khinh thường, thế mà bây giờ mình lại dám đánh anh. Đường Hiểu Huyên nhìn tay mình không dám tin. Cô vừa căng thẳng vừa hối hận.
Trên mặt đau rát, Thiện Dục Dương giơ tay phải lên trước mặt Đường Hiểu Huyên. Trong khoảnh khắc ấy Đường Hiểu Huyên rùng mình, nhưng vẫn nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng sự trả thù của một người đàn ông.
Nhưng không hề có cái tát nào cả, chỉ có ngón tay có vết chai của Thiện Dục Dương lướt qu mắt cô, lau đi nước mắt của cô, “ Đừng sợ, sao anh có thể đánh em được?”
Câu nói ấy khiến trái tim đang hỗn loạn của Đường Hiểu Huyên trở nên mềm mại.
“ Ngốc quá, sớm biết một cái tát này có thể khiến em bình tĩnh lại nghe anh nói, thì anh đã để cho em đánh thêm vài cái.” Thiện Dục Dương nhìn ánh mắt kinh hoàng của người con gái anh yêu mà tự giễu nói. Anh vẫn không hề buông bàn tay đang nắm tay trái của Đường Hiểu Huyên ra, bởi vì anh biết một khi mình buông tay, có lẽ sẽ không thể thấy được cô nữa, “ Anh sẽ không nắm tay phải của em, nếu em muốn đánh tiếp thì cứ đánh, nhưng anh sẽ không để em đi đâu.”
Đường Hiểu Huyên mấp máy đôi môi lại nói được tiếng nào. Cô chịu không được mà run rẩy nói, “ Em muốn về nhà.”
Giọng nói của cô rất nhỏ - như thể đứa bé bị uất ức - khiến trái tim Thiện Dục Dương thắt lại từng cơn.
Không lâu trước đây, mỗi lần Đường Hiểu Huyên bị bắt nạt, anh đều liều mạng xông lên, không để cho bảo bối của mình chịu một chút tổn thương nào, nhưng bắt đầu từ lúc nào anh lại là người khiến Hiểu Huyên chịu nhiều đau khổ nhất?
Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương nhíu chặt chân mày, "Cho anh thời gian mười phút? Chỉ cần mười phút thôi, sau dó nếu em muốn về nhà thì anh sẽ đưa em về."
Ai có thể từ chối được giọng điệu nhũn nhặn cầu xin như vậy? Từ nhỏ đến lớn Đường Hiểu Huyên luôn có thói quen nghe theo lời Thiện Dục Dương, nên cô liền gật đầu theo bản năng nói "Được". Đợi đến lúc muốn đổi ý cô lại nhìn thấy mặt Thiện Dục Dương thể hiện sự vui sướng rất rõ ràng nên không nói nổi lời từ chối.
"Anh muốn nói gì thì nói đi." Cô nói một cách nhẹ nhàng.
Thiện Dục Dương không nghĩ rằng chuyện sẽ đơn giản như vậy. Anh vừa lo vừa sợ nói, "Hiểu Huyên, anh muốn xin lỗi, tối hôm qua anh không nên. . . . . ."
"Không được nói về chuyện này." Nghĩ đến đêm triền miên hôm qua, Đường Hiểu Huyên liền bịt tai lại không muốn nghe. Đã biết rõ ràng rằng không nên làm như vậy nhưng vẫn đắm chìm trong đó, cô hận bản thân mình, hận bản thân mình vô dụng, "Em không muốn nhắc tới chuyện này, cứ dừng ở đây thôi? Coi như là tình.một.đêm."
Thiện Dục Dương nghe được ba chữ " tình.một.đêm " mà rét lạnh trong lòng. Anh từ chối một cách thẳng thừng, "Không được, anh không thể không nhắc đến nó, cũng không thể coi nó là " tình.một.đêm " được. Đối với người con gái anh yêu, anh muốn toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của cô ấy chứ không phải chỉ là một đêm triền miên."
Đường Hiểu Huyên cho là mình nghe lầm, cô sững sờ tại chỗ. Người con gái anh yêu. . . . . . Ý anh là gì?
"Hiểu Huyên, những lời sau đây anh sẽ chỉ nói một lần, nhưng những năm tháng sau này anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh với em." Mặt mày Thiện Dục Dương đầy nghiêm túc, anh gỡ hai tay đang bịt tai của cô xuống, ngưng mắt nhìn đôi mắt đang rưng rưng của cô, nói một cách dịu dàng nhưng rất nghiêm túc: "Đường Hiểu Huyên, anh yêu em."
Cái nhìn chăm chú tràn đầy dịu dàng chưa từng có, nhiệt độ từ hai bàn tay nắm chặt, nếu như không phải hai người ở cùng nhau, nếu như không trải qua nhiều chuyện như vậy, Đường Hiểu Huyên cảm giác chắc mình sẽ hạnh phúc mà ngất xỉu mất. Cô chờ đợi ba chữ này đã đợi rất nhiều năm rồi, từ lúc lòng tràn đầy kiên trì đến lúc tiêu tan không còn lại gì. Đường Hiểu Huyên ngây ngẩn cả người, cô vốn cho rằng tất cả đều đã là quá khứ lại đột nhiên nghe thấy mấy câu này.
"Hiểu Huyên, anh biết bây giờ trong lòng em rất khó để có thể tiếp nhận được những lời này của anh, nhưng những gì anh nói đều là sự thật." Thiện Dục Dương bất chấp tất cả, giờ anh chỉ muốn nói ra tất cả tình yêu của mình và những gì mình thiếu nợ cô gái này, "Em biết không? Trước buổi tối hôm qua, anh còn không xác định được anh có yêu em không, không, phải nói là anh không dám thừa nhận. Em còn quá nhỏ, trong lòng anh, em vẫn là một cô gái nhỏ cần được bảo vệ cẩn thận. Kể từ lúc em nở nụ cười ngọt ngào với anh, anh đã muốn bảo vệ em cả đời. Nhưng theo thời gian lớn lên, anh đã rút lui. Đã nhiều lần em nói em yêu anh nhưng anh luôn nghĩ theo ý mình, cho rằng đó chỉ là trò chơi của trẻ con không thể tin cũng không cần tin. Chủ nghĩa đàn ông chết tiệt của anh khiến anh cho rằng chỉ lời yêu mà anh nói với em mới là tình yêu thật sự.”
Nói đến đây, Thiện Dục Dương cười có chút bi thương, “Trước giờ anh vẫn cứ không hiểu, rõ ràng là anh ghét tình yêu không chân thật của em nhưng tại sao không từ chối dứt khoát để em từ bỏ. Lúc ấy anh không hiểu, giờ thì anh hiểu rồi, bởi vì anh yêu em, bởi vì anh muốn hưởng thụ tình yêu em dành cho anh, hưởng thụ sự quan tâm và đối xử tốt của em với anh, bởi vì anh luôn nghĩ rằng em sẽ yêu anh và không bao giờ bỏ anh, nên anh mới có thể vừa nói ghét em, lại vừa cưng chiều em vô hạn, để em càng lún càng sâu.”
Đường Hiểu Huyên khóc. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe được những lời này. Nước mắt chảy xuống theo gương mặt cô, trong miệng đều là mùi vị của sự đau lòng.
Lòng bàn tay của Thiện Dục Dương dính nước mắt, anh nở nụ cười tự giễu, “Hiểu Huyên, anh thấy cực kỳ xấu hổ. Anh đã làm những chuyện khiến em bị tổn thương mà vẫn còn đắc chí cho rằng mình rất thông minh, nhưng thật ra anh mới là kẻ ngu ngốc nhất, bởi vì anh đã gây tổn thương cho người con gái mà anh yêu. Lúc em yêu anh nhất anh lại không dành cho em tình yêu đẹp nhất, lúc em muốn từ bỏ thì anh lại ích kỷ giữ em lại.”
Thiện Dục Dương đặt bàn tay dính nước mắt của Đường Hiểu Huyên lên trên ngực anh để cô chạm vào lồng ngực mình, “Hiểu Huyên, chỗ này rất đau, thật sự rất đau... Anh xin lỗi.” Thiện Dục Dương hít sâu một hơi, nói ba chữ quan trọng nhất sau đó ôm cô vào lòng, “Anh thật sự xin lỗi, Hiểu Huyên, tha thứ cho anh được không?”
Sau câu này cả hai người không ai nói chuyện, chỉ có tiếng khóc thút thít của Đường Hiểu Huyên.
“Anh xin lỗi, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em.” Thiện Dục Dương biến toàn bộ sự đau lòng thành ba chữ nói đi nói lại nhiều lần.
Ánh sáng ban mai chiếu qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng, đôi nam nữ ôm nhau dưới ánh mặt trời đẹp ngây ngất như một bức tranh.
Ôm một lúc lâu, Đường Hiểu Huyên buông lỏng tay anh ra nói “Anh có thể buông em ra không?”
Những lời này khiến lòng Thiện Dục Dương lập tức chìm đến đáy cốc, cả người như thể rơi xuống hầm băng, “Hiểu Huyên, em không tha thứ cho anh ư?”
“Không, em tha thứ cho anh.” Đường Hiểu Huyên cười, từng chuỗi nước mắt tinh khiết lại rơi xuống, “Nhưng em không thể thuyết phục bản thân mình chấp nhận anh, anh biết không? Em thích anh rất nhiều. Những lúc anh từ chối tình cảm của em, em không hề nghĩ mình sẽ từ bỏ. Theo đuổi một tình yêu vô vọng rất đau khổ, nhưng mỗi lần anh mỉm cười với em, nhìn em một cái là khiến time m sinh hy vọng. Anh có biết em đã khổ sở như thế nào khi vật lộn với mối tình này không? Em đâu phải kẻ ngốc, em cũng biết đau chứ.”
Đường Hiểu Huyên lau sạch nước mắt, không cho phép mình khóc òa nhưng vẫn không thể không nghẹn ngào, “Tại sao vậy Thiện Dục Dương? Khi em yêu anh, anh chỉ khiến em khổ sở, bây giờ em muốn từ bỏ anh lại làm em tổn thương. Anh nói anh yêu em, nhưng anh muốn em tin tưởng anh như thế nào đây? Rõ ràng em vừa nói muốn rời khỏi anh, nhưng rồi lại cùng anh làm chuyện như vậy. Em hận bản thân mình. Khi Tống Vi Lạp bắt nạt em, anh không có ở đó, rõ ràng là chị ta cố tình hại em, vậy mà anh còn bắt em phải xin lỗi... Còn nữa, anh còn nói với anh Chu Cẩn rằng anh không yêu em, anh chỉ coi em như bạn tốt. Em đã nghe thấy hết rồi, nghe thấy toàn bộ rồi. Bây giờ anh lại nói anh yêu em, rốt cuộc anh muốn em phải làm như thế nào?”
Đường Hiểu Huyên khóc đến nghẹn ngào. Cô biết lời mình nói không mạch lạc, nhưng cô không thể tỉnh táo được như Thiện Dục Dương. Từ nhỏ cô đã ngốc nghếch, thích một người là thích cả đời, cô thực sự không thể từ bỏ, nhưng cô yêu mệt mỏi quá!
Nghe những lời này, tim Thiện Dục Dương đau muốn rỉ máu. Anh hận không thể đánh chết chính mình. Tim anh từng trận co rút, anh nói, “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em.”
“Không được nói ‘xin lỗi’, em không muốn nghe anh nói ‘xin lỗi’. Anh không thể nói xin lỗi.” Đường Hiểu Huyên rất đau, rất khó chịu. Rõ ràng cô hận anh như vậy nhưng vẫn không nỡ nghe anh nói ‘xin lỗi’, bởi vì cô yêu người đàn ông này, nên cô cảm thấy anh làm gì cũng đúng, mặc dù người đầy thương tích nhưng bản thân vẫn không muốn anh cúi đầu.
“Anh muốn nói, anh yêu em, không ai có thể ngăn cản anh nói gì.” Thiện Dục Dương hít sâu một hơi, bá đạo nói: “Nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ nói hai từ ‘xin lỗi’ này cả đời. Về chuyện Tống Vi Lạp bắt nạt người con gái của anh, anh sẽ bắt cô ta phải trả một cái giá thật lớn. Hiểu Huyên, hãy tha thứ cho sự ngu xuẩn lúc đó của anh.”
Lời ngon tiếng ngọt anh nói như thể thuốc độc dược, Đường Hiểu Huyên chỉ có cảm giác mình sắp say, cho dù đó là thuốc độc cũng vui vẻ chịu đựng.
Cô hận mình, hận mình không từ bỏ được Thiện Dục Dương, biết rõ ràng anh làm sai nhưng vẫn không nỡ bỏ đi, biết rất rõ ràng tối hôm qua triền miên là kế hoạch của anh, biết rõ anh lợi dụng chính tình yêu của mình nhưng vẫn đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được...
Nước mắt Đường Hiểu Huyên càng không ngừng rơi xuống. Cô cắn môi dưới tự làm đau mình đến chảy máu. Đường Hiểu Huyên không biết bây giờ mình đang giận anh hay đang trầm luân và không phản kháng.
“Dục Dương, em xin anh đấy được không? Để em đi đi.” Đường Hiểu Huyên thì thào nói: “Em đã quyết định buông tay anh ra rồi, anh có thể đi đi được không? Hãy giải thoát cho em.”
Yêu cầu như thế khiến Thiện Dục Dương cười khổ, lộ vẻ xúc động nói: “Anh không làm được, mặc dù khiến em đau khổ, nhưng anh không thể buông tay em được, bởi vì người anh yêu đang đứng trước mắt anh, anh không thể bỏ cuộc, không thể để người đàn ông khác đến gần em.”
Thiện Dục Dương nhớ tới Giang Mặc mới gặp vài ngày trước, giận dữ nói, “Hiểu Huyên em có thể buông tay anh ra nhưng anh sẽ không buông tay em đâu. Anh sẽ vẫn theo đuổi em, quấn lấy em cho đến khi em yêu anh lần nữa. Nếu trước kia em có thể chờ anh nhiều năm, vậy anh sẽ đợi em trong vài chục năm tới.”
Thiện Dục Dương nói một câu rất hùng hồn xong liền nắm bả vai của Đường Hiểu Huyên, nhìn vào hai mắt cô trịnh trọng nói: “Anh thề, anh nói được là làm được.”
Lời thề này đối với Đường Hiểu Huyên mà nói không khác gì quả táo tẩm độc. Nó rất mê người, rất ngọt ngào. Cô biết rõ ăn nó rồi sẽ vạn kiếp bất phục nhưng không thể kìm chế mà cắn một miếng. Phải cần bao nhiêu lòng dũng cảm để từ chối tình yêu của một người đàn ông đây? Đường Hiểu Huyên biết mình không làm được nhưng không dám tin tưởng anh.
“Cho em chút thời gian được không?” Đường Hiểu Huyên ngưng mắt nhìn Thiện Dục Dương, cô nhẹ nhàng nói: “Bây giờ em không biết nên làm thế nào cả, nếu như giữa chúng ta là tình yêu vậy hãy cho em chút thời gian để tin tưởng nó được không?”
Thiện Dục Dương biết mình sẽ không từ bỏ, nhưng khi nhìn ánh mắt đượm buồn của Đường Hiểu Huyên, trái tim anh mềm nhũn.
Trước nay giữa bọn họ luôn là Đường Hiểu Huyên đuổi theo bước chân anh, anh nói gì Đường Hiểu Huyên làm cái đó, anh đi đâu Đường Hiểu Huyên liền đi tới đó, chưa bao giờ biết làm trái ý anh, thậm chí cô còn quên mình muốn làm cái gì, mình bị bao nhiêu thiệt thòi.
Yêu một người có thể bỏ ra tất cả vì đối phương. Trước kia anh cũng không dám tin, nhưng bây giờ anh tin rồi. Nếu như Hiểu Huyên có thể hy sinh hết thảy vì tình yêu của mình, thì tại sao anh không thể làm như vậy?
Nghĩ đến đây Thiện Dục Dương hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Được, Hiểu Huyên, anh sẽ không ép em, sẽ không khiến em không vui nữa. Cho dù là bao lâu đi chăng nữa anh cũng sẽ đợi em."
Thiện Dục Dương ôm Đường Hiểu Huyên vào trong ngực, dịu dàng nói: "Hiểu Huyên, hãy đi làm chuyện em muốn làm đi, đến nơi em muốn đến, cười một cách vui vẻ, khóc một cách thoải mái, sáng sớm có thể lên núi ngắm mặt trời mọc, không cần để ý xem anh có cảm thấy buồn chán không, không cần tham gia những buổi tiệc nhàm chán nữa, không cần làm những chuyện khó làm. . . . . . Trước kia đều là anh nói em làm, em đều nghe theo anh, lần này anh nghe em, anh để em được tự do, nhưng em phải nhớ rằng anh yêu em, hơn thế em phải khắc sâu điều này. Bây giờ có thể em không dám tin anh, nhưng anh sẽ vẫn tiếp tục yêu em, sẽ đợi em, em có thể đến đâu đó chơi, đợi em mệt mỏi rồi anh sẽ ở ngay sau lưng em."
Thiện Dục Dương nở nụ cười, hôn nhẹ lên mặt Đường Hiểu Huyên, nói: "Anh đợi em, đợi cho đến khi em trở lại."
. . . . . . .
"Quản lí Chu, kế hoạch này rất tốt, tối hôm qua tôi đã ký tên, có thể bắt đầu vận hành rồi." Thiện Dục Dương đứng ở đầu đường nhìn căn phòng cách đó không xa, cười nói với cấp dưới ở dầu
Chương 9: Hồi cuối
Đường Hiểu Huyên nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên máy vi tính. Cô đang đau đầu suy nghĩ một vấn đề. Cô nghĩ cực kỳ chuyên chú, đến nỗi có người đi vào phòng mà cô không hề phát hiện ra.
Thiện Dục Dương nhón chân đi tới sau lưng cô rồi bất ngờ bế cô lên, nhân tiện hôn thật mạnh lên mặt vị hôn thê của mình, “Đang xem gì thế?”
Đường Hiểu Huyên bị hành động bất thình lình của anh dọa sợ hết hồn, cô tức giân đánh cánh tay của anh mấy cái, “Anh làm gì vậy? Làm em giật cả mình.”
“Chứ em đang làm gì trái lương tâm à? Sao nhát gan như vậy.” Đánh như vậy chả khác gì con mèo nhỏ quơ quơ vài cái. Thiện Dục Dương vẫn cười ha ha như cũ hỏi: “Sao muộn thế này rồi mà em còn chưa ngủ? Đang nghịch gì vậy?”
Đường Hiểu Huyên nghe kiểu gì cũng thấy giống kiểu vừa ăn cướp vừa la làng, cô lườm anh, “Anh cũng không ngủ được đúng không. Với cả em chơi ở nhà em, thế chứ anh leo tường sang nàh em làm gì? Nói mau, anh muốn làm gì?”
Thiện Dục Dương hơi híp mắt lại, nheo nheo hai mắt nói, “Trộm hương cướp ngọc, anh là ‘hái hoa tặc’ đó.”
Nói đến đây, bàn tay xấu xa của anh đã thâm nhập vào bên trong áo Đường Hiểu Huyên, đốt một ngọn lửa nóng bỏng trên người cô.
Động tác như thế Đường Hiểu Huyên da mặt mỏng làm sao mà chịu được? Cô vội vàng giãy giụa, nhưng không biết mình càng giãy giụa, ‘hái hoa tặc’ càng hưng phấn, đợi đến cuối cùng bị anh áp cả người đến ghế sofa, hối hận cũng đã muộn.
“Thiện Dục Dương, buông em ra.” Lần đầu tiên thân mật ở nhà mình! Đường Hiểu Huyên nghĩ đến phòng ở lấu dưới là phòng ba mẹ nên ngay cả kêu cũng không dám, “Ở đây không được, đồ háo sắc anh không thể không nghĩ đến chuyện này dù chỉ một phút sao?”
“Sợ gì chứ?” Thiện Dục Dương không hề sợ hãi, “Chúng ta nói nhỏ thôi. Mà chúng ta chưa làm trên ghế salon lần nào, hôm nay ở đây luôn được không?”
Trước kia nghe người đàn ông có khuôn mặt nghiêm túc nói ra những lời phóng đãng này Đường Hiểu Huyên xấu hổ muốn độn thổ. Người ở trước mắt này đã ăn sạch đến tận xương tủy mình rồi, bây giờ đã đến tình trạng ‘bất kỳ lúc nào cũng động dục” không thể vãn hồi nữa.
May mắn là cô vẫn nhớ một chuyện đứng đắn ngày hôm nay.
“Mau dậy đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Đường Hiểu Huyên đẩy người đàn ông trên người ra, để anh xem hình ảnh trên máy vi tính, “Anh xem phong cảnh nơi này có đẹp không? Tuần trăng mật chúng ra đến nói này du lịch được không?”
Sao Thiện Dục Dương có thể từ bỏ ý đồ của mình được! Tay anh không ngừng bận rộn nhưng vẫn nhìn hình ảnh trên máy tính.
“Em thích là được rồi, anh đi đâu cũng được.” Giờ anh chỉ muốn chiếm lấy cô gái nhỏ này thôi, làm gì có thời gian đâu mà quan tâm tới chuyện của nửa tháng sau.
Đường Hiểu Huyên thấy anh qua loa lấy lệ như vậy liền bất mãn bĩu môi, “Nửa tháng sau chúng ta sẽ phải kết hôn rồi, chúng ta phải suy nghĩ chu đáo mọi việc chứ, nếu không đến lúc đó lại không biết phải đi đâu để hưởng tuần trăng mật.”
“Đơn giản thôi, hưởng thụ ở trên giường là tốt nhất.” Thiện Dục Dương nói ra câu này mà chẳng biết xấu hổ.
“Anh là tên khốn kiếp...” Cô yếu ớt giãy giụa, để mặc cho người đàn ông trên người ‘công thành đoạt đất’ (‘chiếm lấy’ đấy ạ, mà em thấy để thế này cho nó có tính ‘xâm lược’).
“Tên khôn kiếp này muốn ăn em.”
Thiện Dục Dương quẳng xuống một câu nói như vậy xong cũng nhịn không được nữa, chôn thật sâu vào thân thể Đường Hiểu Huyên, cảm thụ rung động chân thật nhất của đối phương. Trong khoảnh khắc, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ. Cả căn phòng biến thành một biển tình.
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng – không biết tên – vang lên, Đường Hiểu Huyên thừa nhân sự đoạt lấy của người đàn ông mình yêu, cô chủ động hôn lên môi anh.
“Anh Dục Dương, hôm nay em quên nói với anh: em yêu anh.”
Thiện Dục Dương hưởng ứng nụ hôn kia một cách hết sức nhiệt tình.
Anh cũng yêu em. Anh thầm nói.
_THE END_
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian